Tang Thế Tình Nhân

Chương 261: Tang Thế Tình Nhân Q4 - Chương 261, 262




Chương 261: Chút chuyện bi ai trong tận thế

Tào Hoa phẫn nộ không thôi, hít sâu một hơi rồi tiếp tục cuồng loạn nói: “Còn nữa, mấy người thấy đám người kia yên lặng trồng trọt liền cho rằng tên Thu ca đó là người tốt? Bọn họ đều là nô lệ của hắn cả! Chỉ tính người qua đường chết trong tay hắn ta thôi cũng không biết có bao nhiêu rồi!”

Vốn dĩ Trần Lập không tán thành lắm chuyện giết Thu ca, nguyên nhân hơn nửa là vì Nham thôn này là một nơi yên bình. Tuy nói Thu ca chặn đường cướp bóc là chuyện xấu, nhưng ít ra cũng giúp cho một đám người yên bình sống sót trong tận thế, so ra thì cũng không đáng tội chết. Lúc này nghe Tào Hoa nói vậy liền không nói gì nữa, hết thảy còn phải xem xem Đường Tư Hoàng quyết định thế nào.

Trong lòng Đường Miểu vẫn còn một nghi vấn, nhìn chằm chằm vào Tào Hoa, không để sót bất kỳ biến hóa nhỏ nào: “Trước khi chạy về phía Thu ca, giọng của anh khi nói với cha tôi câu ‘giúp tôi giết Thu ca’ cũng không nhỏ, nói cách khác, bốn người đi cùng anh lúc đó đều là người của anh. Lúc đó chỉ có năm người các anh, nếu không muốn bị Thu ca khống chế, sao không chạy trốn?”

Tào Hoa thoáng sửng sốt, ánh mắt nhìn về phía Đường Miểu đầy vẻ khinh thường: “Trên người bọn tôi ngay cả một cây gậy cũng không có, chạy sao đây? Cho dù chạy được thì chẳng phải đi ra làm thức ăn cho tang thi sao?”

Lý do này cũng có thể chấp nhận, nhưng Đường Miểu cứ cảm thấy, có chỗ nào đó không ổn.

“Anh thấy thế nào?” Tào Hoa nhìn Đường Tư Hoàng, có chút sốt ruột, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn, sợ có người phát hiện gã ở đây.

Đường Tư Hoàng nói: “Được.”

“Tốt! Tôi tin anh là người giữ chữ tín!” Tào Hoa vui mừng nói, mau chóng trốn đi.

Đường Miểu hừ một tiếng.

Tất cả mọi người quay đầu nhìn sang.

Đường Tư Hoàng không hiểu nhìn Đường Miểu: “Sao vậy?”

Đường Miểu khoanh hai tay trước ngực, nhìn y cười tủm tỉm: “Không có gì, Đường tiên sinh thật lợi hại, người ta mới gặp ngài một lần thôi mà đã nhìn ra ngài đây là người giữ chữ tín, bởi vậy có thể thấy được, Đường tiên sinh làm người rất thành công a~”

“Khụ khụ...” Đường Hâm ho khan vài tiếng, đi ra một góc ngồi xuống đưa lưng về phía mọi người, hai vai thỉnh thoảng run run.

Khoé môi Đường Tư Hoàng nhếch lên, vỗ vỗ mông Đường Miểu: “Đừng ăn dấm chua bậy bạ. Miểu, con nói cho ta biết, nếu con có thể khống chế tang thi thì con sẽ làm thế nào?”

Đường Miểu đương nhiên nói: “Làm thế nào? Tất nhiên là gọi nguyên một đám tang thi tới trước mặt, lần lượt chém đầu.”

Đường Tư Hoàng cười cười: “Cho nên ta mới chịu giết tên kia.”

Đường Miểu giả bộ như không hiểu ý của y, nhìn ra ngoài cửa: “Sao vẫn chưa có người tới thông báo xuất phát nhỉ?”

Trong phòng vang lên tiếng cười.

“Đúng rồi, tiên sinh, sao Tào Hoa lại biết chúng ta muốn đi P thị?” Trong lòng Đường Võ cứ nghi hoặc vấn đề này mãi.

Đường Tư Hoàng đáp: “Chắc là suy luận ra, sau khi rời khỏi đây, thành phố gần nhất chính là P thị.”

Khoảng mười phút sau, rốt cuộc có người mở cửa.

“Ra hết đi, chuẩn bị xuất phát!”

Đi theo người nọ ra ngoài, chỉ chốc lát sau Đường Miểu liền nhìn thấy một chiếc xe tải, phía trước xe tải còn một chiếc xe khác — là một chiếc máy cày của nhà nông!

Khoé miệng Đường Miểu co rút. Cái thứ này cậu thật sự chưa từng dùng qua.

Thu ca ôm Tào Hoa đi tới, lạnh nhạt nói: “Bọn mày ngồi ở đầu xe đi.”

Đường Tư Hoàng không lên tiếng, nhìn nhìn Đường Võ, lại nhìn Trần Lập, đưa mắt ra hiệu, để hai người họ tìm cơ hội giải quyết Thu ca.

Thư Thái Nhan lướt qua Đường Hâm chạy về phía xe tải, bỗng nhiên chân vấp một cái, Đường Hâm theo bản năng đỡ lấy cô.

“Thực xin lỗi.”

“Không sao.” Đường Hâm vẻ mặt cổ quái nhìn cô đi xa.

“Vừa ý người ta?” Đường Miểu trêu ghẹo.

Đường Hâm lườm cậu một cái, thấp giọng nói: “Cô ấy vừa mới nói ‘Coi chừng Tào Hoa’.”

Sắc mặt Đường Miểu thoáng nghiêm lại.

Mọi người lục tục lên xe. Máy cày được một thủ hạ của Thu ca khởi động, vang lên cạch cạch, dầu ma-dút nhả ra khỏi xanh xông vào khoang mũi, rất gay mũi.

Đường Miểu nhìn nhìn phía sau, có khoảng bốn mươi tang thi đi theo sau, vô cùng quy củ duy trì tốc độ đều đặn, hiển nhiên là bị Thu ca khống chế.

Hai chiếc xe chạy dọc theo con đường đất, rất nhanh đã đến bờ kênh, men theo con mương, qua chừng ba dặm thì ra tới đường nhựa, tiếp tục đi về phía Bắc. Đi thêm khoảng nửa tiếng nữa, Đường Tư Hoàng thấy trên đường nhựa có một khối đá bén nhọn, ném cho Đường Hâm một ánh mắt.

Đường Hâm phát động phong dị năng, nâng khối đá lên, bánh xe của máy cày cán qua chướng ngại vật, một tiếng ‘phanh’ vang lên, thủng xăm. Đường Hâm lại tiếp tục dùng phong dị năng nhấc máy cày lên làm nó trượt ra khỏi đường. Máy cày chấn động kịch liệt, mọi người vội vàng nhảy xuống xe.

Tên lái xe kia càng hoảng sợ, luống cuống tay chân nhảy xuống, xe đẩy thoáng cái đâm vào gốc cây to ven đường.

“Có chuyện gì?”

Xe tải đằng sau quả nhiên dừng lại, Thu ca xụ mặt đi tới, vẫn đang ôm Tào Hoa.

Đường Tư Hoàng đưa tay ra hiệu, mọi người đồng loạt ra tay công kích. Mục tiêu của Đường Miểu là tên khởi động máy cày kia, lúc thấy tên đó nhảy xuống xe, Đường Miểu liền tiến lên đạp một cước, tên kia bị đạp nằm rạp ra đất, hôn mê.

“Bọn mày muốn chết!” Thu ca không ngờ rằng bọn họ còn dám làm vậy, định điều động tang thi.

Nhưng tốc độ của hắn ta sao sánh được với Đường Miểu, Đường Võ? Còn chưa kịp ra chiêu, hắn ta đã bị Trần Lập chế trụ. Trần Lập bẻ cổ hắn, Thu ca lập tức tắt thở, chết không nhắm mắt.

Tào Hoa đã sớm nhân cơ hội Thu ca tấn công, trốn ra sau lưng Đường Tư Hoàng.

Đám đàn em của Thu ca thấy lão đại chết rồi, lại thấy bọn Đường Võ phát động dị năng liền bị doạ đến sợ mất mật, kêu oa oa bỏ chạy như điên, sợ chỉ chậm một giây thôi sẽ quăng luôn cái mạng đi.

Chỉ là vài tên lâu la nhỏ bé, Đường Tư Hoàng không cho người đuổi theo mà bảo mấy người Trần Lập giải quyết đám tang thi vì mất đi sự khống chế của Thu ca mà bắt đầu công kích.

“Lên xe.”

Mọi người trở lại xe quân dụng, Tào Hoa dẫn Thư Thái Nhan cùng ba tên đàn ông lần trước ở cầu treo chạy tới.

“Này, các người không thể bỏ chúng tôi lại chỗ này a!”

Đường Võ ngồi ở cuối xe ngăn lại động tác bò lên của gã: “Tào tiên sinh, giao dịch của chúng ta không có khoản này.”

“Tôi mặc kệ, tóm lại các người không thể ném tôi giữa đường, cái đó có khác gì uy bọn tôi cho tang thi chứ?” Tào Hoa nắm lấy cửa xe không buông tay, thừa dịp Đường Võ sững sờ liền nhanh nhẹn trèo lên xe, nhanh nhẹn còn hơn cả khỉ.

Bốn người Thư Thái Nhan cũng mau chóng leo lên.

Tào Hoa chen đến bên người Đường Tư Hoàng ngồi xuống, cười với y: “Cảm ơn anh đã cứu tôi, cuối cùng cũng thoát khỏi nơi ma quỷ đó rồi.”

Đường Miểu nhìn về phía Thư Thái Nhan, vẫn chưa nghĩ thông. Tào Hoa nguyện ý dẫn theo Thư Thái Nhan, chứng tỏ gã đối xử với Thư Thái Nhan cũng không tệ lắm, đã như vậy, vì sao Thư Thái Nhan lại kêu bọn họ coi chừng Tào Hoa?

Tào Hoa thấy Đường Tư Hoàng không để ý tới mình, thành khẩn nói: “Các anh yên tâm, tôi sẽ không quấn lấy các anh đâu, đến nơi an toàn chúng tôi sẽ rời đi.”

Đường Miểu thấy cánh tay Tào Hoa và Đường Tư Hoàng để sát nhau rất chướng mắt, đứng dậy nói: “Cha, Đường Tam và Trương Vọng lái cũng lâu rồi, tới lượt chúng ta.”

Đường Tư Hoàng ngoan ngoãn theo cậu xuống xe.

Giữa trưa, mọi người dừng lại ven đường dùng cơm trưa. Đường Tư Hoàng lấy lương khô trong không gian ra phát cho mọi người, trước khi phát cho bọn người Tào Hoa còn cố ý nhìn nhìn Đường Miểu, cười như không cười.

Đường Miểu nhìn bộ dạng y như vậy vừa bực mình vừa buồn cười không thôi, nhận lấy túi đựng lương khô rồi đưa cho năm người Tào Hoa mỗi người một cái bánh bao.

Tào Hoa vô cùng khách khí nói cảm ơn, thấy Đường Tư Hoàng đứng một mình tựa vào thân cây, dừng lại một chút, đi qua.

“Đường tiên sinh, thêm phiền cho các anh rồi. Các anh đang đi về phía P thị đúng không?”

Đường Tư Hoàng nhìn vào mắt gã, ý thức thoáng trở nên mơ hồ.

Đường Miểu thấy một màn như vậy, bực mình một hồi, đang định đi qua thì Thư Thái Nhan bỗng nhiên đụng cậu một cái, vội nói: “Tào Hoa sẽ thôi miên, đừng để hắn ——”

Đường Miểu sao đợi được nàng nói xong? Trong lòng bỗng căng thẳng, sẵn tay ném cái màn thầu trong tay vào đầu Tào Hoa, đồng thời chạy vội qua.

“Cha!”

Đường Tư Hoàng một tay ôm lấy cậu, nhấc chân đạp ngã Tào Hoa xuống đất.

“Khụ khụ...”

“Cha, anh ta biết thôi miên!” Đường Miểu hoảng sợ không thôi. Mấy chuyện thôi miên này cậu chỉ thấy trong tiểu thuyết phim ảnh, chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày gặp phải.

Đường Tư Hoàng khẽ gật đầu: “Yên tâm, ta không dễ dàng trúng chiêu như vậy.” Chỉ có thể nói Tào Hoa quá xui xẻo, chọn sai đối tượng, không tính Đường Tư Hoàng là một người vô cùng kiên định, thủ đoạn thôi miên bình thường căn bản không có tác dụng với y, thêm nữa Đường Tư Hoàng vẫn luôn cảnh giác gã, sao có thể trúng chiêu?

“Thư Thái Nhan, mày cái đồ tiện nhân!” Tào Hoa chống đất gượng dậy, nhìn Thư Thái Nhan đầy phẫn nộ, khoé môi rướm máu. Một cước kia của Đường Tư Hoàng không nhẹ.

Thư Thái Nhan từ trên cao nhìn xuống gã, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đến tột cùng ai mới là tiện nhân? Là ai muốn đưa vị hôn thê của mình lên giường một tên đàn ông xa lạ? Là ai câu dẫn Thu ca cầu hắn thu lưu? Là ai bò lên giường thủ hạ của Thu ca để bọn hắn nghe lời mình? Là ai muốn thôi miên vị tiên sinh này để y làm kim chủ kế tiếp của mình? Tào Hoa! Mày mới là tiện nhân! Tát mày một cái tao cũng ngại bẩn tay.”

“Cô...” Mặt Tào Hoa khi trắng khi đỏ.

Đường Miểu âm thầm bội phục hành động của Tào Hoa, không hổ từng là diễn viên nổi tiếng. Nếu Thư Thái Nhan không nói, cậu đã thật sự cho rằng gã là người bị hại rồi. Lúc này nhìn lại khuôn mặt kia của Tào Hoa, cậu chỉ cảm thấy buồn nôn còn hơn cả đống c*t trâu, không muốn nhìn lại lần nữa.

“Cha, chúng ta đi thôi.”

“Thư tiểu thư, cô đi cùng chúng tôi đi.” Đường Hâm mời.

Thư Thái Nhan do dự một chút rồi gật đầu: “Cảm ơn. Tôi có hoả dị năng, sẽ không kìm chân các anh.”

Sau khi khởi động xe, Thư Thái Nhan lẳng lặng nói: “Về sau các anh phải cẩn thận, chỉ cần có cơ hội, Tào Hoa nhất định sẽ trả thù. Hắn là người...” Cô cười cười tự giễu, không nói thêm gì nữa.

Đường Thất thổn thức không thôi: “Hình tượng trên TV của cậu ta vẫn luôn rất chính trực, không nghĩ tới lại là người như vậy.”
“Vị hôn thê của Tào Hoa không lẽ là?” Trần Lập nhiều chuyện.

“Là tôi. Bọn tôi một đường chạy trốn tới Nham thôn vô cùng vất vả. Tào Hoa vốn muốn đưa tôi cho Thu ca, không ngờ Thu ca căn bản là chán ghét tôi, Tào Hoa liền tự mình ra tay. Sau đó khi Thu ca biết rõ tôi là vị hôn thê của anh ta, còn muốn diệt trừ tôi nữa. Nếu không phải tôi có hoả hệ dị năng, vẫn còn chút công dụng, Thu ca đã sớm giết tôi rồi.” Thư Thái Nhan bình thản kể, tựa như đang kể chuyện của một người khác.

—————

Edit -Thiên: Để hôm nào thử lấy màn thầu đập vào đầu coi có tác dụng gì không: V ~

Beta - Carly: Để e đập dùm cho, tự đập ko có tác dụng đâu =) ) ) )

***************





Chương 262: Nhẫn đôi

Trần Lập lập tức nói: “Xin lỗi.”

“Không có gì.”

Các tòa nhà cao tầng ven đường xuất hiện càng lúc càng nhiều, Đường Miểu biết, bọn họ sắp đến P thị rồi.

“Phía trước có trạm xăng dầu.” Đường Hâm chịu không được không khí ngột ngạt trong xe, ghé vào cuối xe, vén tấm bạt che lên nhìn ra ngoài, đập vào mắt đầu tiên là trạm xăng dầu.

“Bảo Đường Võ lái xe qua.” Đường Tư Hoàng nói.

Sau khi xe quân đội đi vào, mọi người lần lượt thử xem còn dầu không, thế mà lại vét được nửa thùng dầu. Cửa hàng tiện lợi bị lục tung đến lộn xộn, rơi vãi một vài dụng cụ sửa xe. Bọn Đường Thất nhặt hết bỏ vào trong thùng giấy, để Đường Tư Hoàng thu vào không gian.

Tiếp tục đi vào nội thành, tang thi ven đường ngày càng nhiều, tất cả mọi người tự giác kiểm tra trang bị, chuẩn bị tuỳ thời chiến đấu. Đường Hâm buông tấm bạt xuống, không nhìn ra ngoài nữa.

Đường Tư Hoàng nói: “Càng vào trong sẽ càng nguy hiểm. Nhớ kỹ, hoàn thành nhiệm vụ tuy quan trọng, nhưng quan trọng nhất là mạng của mình. Điều này, chắc không cần ta nhấn mạnh lần nữa.”

“Vâng! Hiểu rõ!” Mọi người đồng loại hô lên. Bôn tẩu trong tận thế lâu như vậy, bọn họ đã sớm nhận ra. Có thể sống sót đến bây giờ đã may mắn hơn rất nhiều người rồi, bọn họ không những cố gắng sống, mà còn phải sống cho thật tốt. Nói quở một chút thì, cho dù bây giờ có chết, bọn họ giết nhiều tang thi như vậy cũng đã đủ rồi. Đối với việc chiến đấu, bọn họ không bao giờ e ngại mà lùi bước.

“Đường Miểu, con trông chừng Hắc Uy.” Đường Tư Hoàng nhìn Đường Miểu, căn dặn. Về phần Thư Thái Nhan, tất nhiên là phải chiến đấu cùng bọn họ, Đường Tư Hoàng chưa bao giờ có ý nghĩ phải bảo hộ phụ nữ cả.

“Rõ.” Đường Miểu nhẹ nhàng đáp, trong lòng thì yên lặng phỉ nhổ: Cha, thật ra cha muốn nói là “Hắc Uy, trông chừng Đường Miểu” đúng không? Cậu là người duy nhất không có dị năng, nhưng thực lực cũng không yếu có biết không hả? Nhưng cậu biết rõ giờ không phải lúc bốc đồng, phun tào hai câu rồi thôi.

Đội sinh tồn trước kia mặc dù chưa hoàn thành nhiệm vụ, nhưng mang được bản đồ về, cho nên bọn Đường Miểu thuận lợi tìm được vị trí khu công nghiệp, tang thi bị kinh động trên đường đều bị họ vứt bỏ, một phần nhỏ không sợ chết đuổi theo sau thì bị mọi người dùng đạn tiêu diệt.

Xe quân đội dừng lại trước lối vào khu công nghiệp khoảng 50 mét. Trong khu công nghiệp, chỉ một phần nhỏ là đang xây dựng hoặc là phòng làm việc của công ty xây dựng, còn lại đều là cửa hàng tiêu thụ vật liệu xây dựng và nhà kho. Từ xa nhìn lại, có thể thấy được đủ loại vật liệu xây dựng chất chồng như núi. Để tiện cho việc vận chuyển vật liệu xây dựng, đường đi được chỉnh đốn rất rộng rãi. Tang thi trên đường cũng không ít, đông nghìn nghịt, chỉ một tiếng động nhỏ cũng có thể kinh động đến chúng.

“Trực tiếp vào?” Trong người Trần Lập có một loại dục vọng khát khao chiến đấu, nhìn thấy đám tang thi này, hắn liền nhớ lại những chiến hữu đã hy sinh, hận không thể diệt sạch tất cả.

Đường Hâm thấp giọng nói: “Khoan, phải tính toán làm thế nào có thể an toàn lui ra đã.”

Đường Miểu gãi gãi cằm: “Mọi người không thấy kỳ lạ khi khu công nghiệp có nhiều tang thi như vậy sao? Đây cũng chẳng phải là đường dành cho người đi bộ.”

Mọi người đều sững sờ. Bọn hắn đều rất quen thuộc con đường nổi tiếng dành riêng cho người đi bộ của G thị, chỗ đó gần như mỗi ngày đều đông nghịt người, nhất là vào cuối tuần, người càng đông gấp bội. Mật độ tang thi ở khu công nghiệp lúc này không bằng phố đi bộ, nhưng xét số lượng thì, cũng không kém bao nhiêu. Cho dù mười người bọn họ có mạnh đến cỡ nào, kinh động nhiều tang thi như vậy, cũng không thể toàn thân trở ra.

Đường Tư Hoàng nói: “Rút lui trước đi, tìm một vị trí dễ dàng quan sát ở phụ cận rồi nói sau.”

Đường Võ báo cáo: “Tiên sinh, tôi đã quan sát, xung quanh chỗ này chỉ có toà nhà cao ốc hướng tám giờ là có vị trí bắn tỉa tốt nhất, cũng thích hợp nhất để quan sát.”

Trần Lập tán thưởng nhìn hắn một cái, lòng thầm than thủ hạ của lão đại quả nhiên không đơn giản.

“Lập tức đến đó đi.” Đường Tư Hoàng quyết định.

Mọi người nhẹ chân nhẹ tay đi lên xe, xe tải mau chóng khởi động, đi thẳng về phía cao ốc màu xám bạc bên kia. Đợi đến khi một bộ phận tang thi nghe được động tĩnh mà chạy tới thì xe tải đã sớm chạy xa.

Cao ốc màu xám bạc này có tổng cộng hơn hai mươi tầng, nhưng không có thang máy, đoàn người không có ý định phí sức leo thang bộ, đến tầng mười cũng đủ để quan sát khu công nghiệp bên kia rồi. Trần Lập một cước đá văng cánh cửa khép hờ, sau khi kiểm tra trong phòng không có người thì ra hiệu cho những người còn lại. (Lầu 10 cũng đủ chết...)

Đường Miểu kéo tấm rèm cửa sổ sát đất, nhìn về phía khu công nghiệp, mắt sáng lên.

“Cha, bên kia có một lối vào nhỏ.”

Đường Hâm đi tới, nhìn theo hướng cậu chỉ, nhìn sang Đường Tư Hoàng: “Papa, hay là chúng ta xài kế điệu hổ ly sơn, dụ tang thi xung quanh cửa nam lại đây, rồi papa lẻn vào lối đó.”

“Chúng ta chống lại cả bầy tang thi, vốn đã vào thế yếu, nếu chia làm hai thì lực lượng có phải quá phân tán rồi không?” Trần Lập suy nghĩ. Hắn biết Đường Tư Hoàng đã dẫn hắn đi thì đã xem hắn là người một nhà, cho nên rất thản nhiên mà đưa ra ý kiến của mình, tận lực cân nhắc mọi phương diện, cố gắng giảm độ thương tổn xuống mức thấp nhất.

Trương Vọng nói: “Tôi cảm thấy cách nghĩ của đại thiếu gia có thể thực hiện được. Chính là tang thi quá nhiều, nếu chúng ta phân thành hai đường thì mục tiêu sẽ nhỏ hơn nhiều, lui về, thậm chí ẩn náu cũng dễ dàng hơn.”

Đường Võ vỗ vỗ bảo bối của mình, nói: “Quan trọng là, lúc tiên sinh thu đồ đạc vào không gian, hiển nhiên không cách nào tự bảo vệ mình được, phải sắp xếp hai người đi theo yểm hộ ngài ấy.”

“Mà cách tấn công của hai người nhất định phải xa được gần được.” Đường Hâm cường điệu bổ sung.

Đường Miểu bỗng nhiên thấy rất vui mừng. Đoàn đội của bọn họ hiện tại càng ngày càng thành thục, mà ngay cả Võ thúc vốn không thích động não, gần đây cũng suy nghĩ nhiều hơn.

Đường Tư Hoàng nói: “Đường Hâm, Đường Võ, hai người đều là phong hệ dị năng, đến lúc đó sẽ yểm hộ ta. Đường Miểu, con cũng đi theo ta. Giải quyết cơm trưa trong hai mươi phút, Trần Lập, Đường Tam, chú ý chặt chẽ động tĩnh bên trong khu công nghiệp.”

“Vâng.”

Đường Tư Hoàng ngồi xuống ghế sofa, vỗ vỗ tay Đường Miểu, nói một câu mà người khác nghe không hiểu.

“Biết nên làm thế nào rồi chứ?”

“Đừng có đánh giá thấp chỉ số thông minh của con.” Đường Miểu bẻ một miếng màn thầu bỏ vào miệng. Ý Đường Tư Hoàng là bảo cậu tìm cơ hội lẻn đi, hai người cùng thu vật tư nhất định nhanh hơn một người. Cậu nhìn thoáng qua Đường Hâm, lấy chỉ số thông minh của Đường Hâm mà nói, chắc đến lúc đó thấy cậu chạy mới hiểu được ý đồ của y.

Đường Hâm nhìn sang cậu, bỗng nhiên cười vô cùng ưu nhã, mang theo vài phần hiểu rõ cùng giảo hoạt.

Đường Miểu bĩu môi. Nếu cha là hồ ly, thì con sao có thể là thỏ con cho được?

‘Chát~’, đùi bị Đường Tư Hoàng vỗ một cái.

Đường Miểu tức giận liếc y, oán thầm thôi mà, cái này mà cũng đoán được sao?

“Đừng đánh giá thấp hiểu biết của ta về con.” Đường Tư Hoàng đưa tay chọt chọt lúm đồng tiền của cậu.

Hai mươi phút trôi qua rất nhanh, đám tang thi phía dưới không có động tĩnh gì lớn. Đường Tư Hoàng nói: “Bây giờ xuống dưới.”

Lúc mọi người xuống tới lầu ba, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng động cơ ô tô và tiếng vang chói tai do lốp xe ma sát với mặt đất, sắc mặt chợt nghiêm lại.

Đường Tư Hoàng lách người đến đầu hành lang, nhìn ra phía ngoài. Một chiếc xe quân đội đang từ xa chạy băng băng tới, phía trên xe, một bầy chim vỗ cánh đuổi theo bọn họ không chịu buông tha, mỏ phát ra tiếng kêu hung ác. Xe quân đội lạng lách trên đường chạy về phía trước, gay go hơn là, tiếng ồn ào do bọn họ gây ra hấp dẫn sự chú ý của tang thi, khiến không ít tang thi chạy như điên về phía chiếc xe.

“Tang thi chim!” Phùng Dã cách cửa sổ khá gần, cũng tò mò chạy qua xem, thất thanh kêu to.

Đường Tư Hoàng túm lấy tay Đường Miểu, quay người chạy lên trên lầu.

“Cha, lên tầng năm. Tầng năm là tiệm vàng!” Thật cám ơn sự cẩn thận của Đường Miểu, lúc vừa tiến vào cao ốc, cậu đã nhìn hết mấy cái bảng treo ở thang máy lầu một.

Tiệm vàng? Tiệm vàng có nghĩa là cửa sổ và cửa ra vào tiệm vàng nhất định rất rắn chắc, cửa sổ thuỷ tinh nhất định là kính cường lực! Mọi người kịp thời phản ứng, phóng nhanh lên lầu, bên tai đã có thể nghe được âm thanh đập vỡ thuỷ tinh dưới lầu của bầy chim.

Đường Hâm nói: “Nghe tiếng thì hình như đám người đó cũng nhìn trúng toà cao ốc này.”

Không ai trả lời hắn, lúc này tất cả chỉ lo chạy, chạy, chạy.

Đoàn người rất nhanh đã vọt tới tầng năm, tiến vào trong tiệm vàng, đóng cửa trước rồi nói sau. Đường Thất và Trần Lập bước tới trước kiểm tra xem trong phòng còn nguy hiểm không, phát hiện một con tang thi sau văn phòng, Trần Lập liền giơ đao chém rớt đầu nó. Mấy người Đường Võ, Trương Vọng chạy nhanh đến bên cửa sổ, quan sát tình huống dưới lầu. Tạm thời không có việc của Đường Miểu, cậu thoáng bình tĩnh lại, thưởng thức đủ loại trang sức trong quầy. Chúng vẫn sắc vàng lóng lánh, rực rỡ loá cả mắt.

Vô tình nhìn thấy một cái cửa tủ không khoá, hai mắt Đường Miểu sáng ngời, thò tay lấy một sợi dây chuyền và một cái lắc tay bằng vàng.

Cùng lúc đó, một cánh tay vô cùng quen thuộc vươn tới, cầm lấy hai chiếc nhẫn kiểu nam bằng bạch kim.

Tim Đường Miểu bỗng đập dồn dập, nhất thời không dám ngẩng đầu. Không phải như cậu nghĩ chứ? Sau đó, cậu thấy cánh tay kia cầm hai chiếc nhẫn kiểu dáng giống nhau như đúc đặt lên quầy thuỷ tinh, sau đó, bàn tay nọ cầm lấy tay trái của cậu.

Đường Miểu nhịn không được ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đàn ông kia ra vẻ không đếm xỉa tới, cầm lấy chiếc nhỏ hơn trong đó đeo lên ngón áp út của cậu, sau đó cũng tỏ vẻ không để tâm mà nói một câu: “Rất hợp.”

Trần Lập thật sự rất muốn đấm xuống đất. Dọc đường hắn đã hoài nghi hai cha con này có gì đó mập mờ rồi, nhưng những người này cũng không biết hắn đã nhìn ra điểm đó. Không chút cố kỵ ân ái trước mặt hắn như vậy làm hắn áp lực lắm biết không? ლ (¯ Д ¯ლ)

Ánh mắt Đường Tư Hoàng lơ đãng quét qua, mang theo ý cười như không cười. Trần Lập lập tức bình tĩnh lại, tâm cũng đặt xuống, hoá ra đã sớm biết rồi?

Mặt Đường Miểu hơi nóng, trong lòng thấy vô cùng vui sướng, mặt vô thức cười lên, làm lộ ra hai lúm đồng tiền. Nhưng nếu để cậu trước mặt bao người mà đeo nhẫn cho Đường Tư Hoàng, cậu cảm thấy da mặt mình có hơi mỏng. Vừa chần chờ hai giây, cậu đã thấy Đường Tư Hoàng thản nhiên tự đeo vào chiếc còn lại.

Đường Miểu lập tức im lặng, đúng là tự giác a.

“Có người lên đây.” Người mở miệng là Đường Hâm.

Mọi người đã sớm nghe tiếng bước chân dồn dập chạy lên cầu thang, chỉ là không dám xem vào chuyện tốt của lão đại, đành phải đẩy Đường Hâm ra.

Đường Miểu lúc này đã bình tĩnh lại, tháo chiếc nhẫn trên tay Đường Tư Hoàng xuống, chọn một sợi dây bạch kim xỏ vào, tự mình đeo vào cho y, để vào trong áo cho đỡ vướng.

Đường Tư Hoàng thoáng cong môi lên, đến khi nhìn về phía cửa ra vào, y đã khôi phục lại dáng vẻ không sợ hãi không gợn sóng.

“Đường tiên sinh?” Thân ảnh Trương Đăng Cực lộ ra ở đầu cầu thang, nhìn thấy Đường Tư Hoàng thì kinh ngạc mở miệng.

Hoá ra nhóm người bị tang thi chim truy đuổi dưới kia là nhóm dự thi của bên quân đội.

——————

Carly: Thật ra cái tựa chương là “Chiếc nhẫn”, cơ mà thích thế này nên đổi =) ) nó cũng hợp mà nhể:3 ~

************